Cuộc sống này vốn dĩ có nhiều lựa chọn và lựa chọn nào cũng khiến bạn phải trả giá. Tôi từng nghĩ mình đã sai lầm khi chọn làm một Điều dưỡng viên, thế nhưng trải qua mỗi ngày, tôi lại cảm nhận được hạnh phúc không dễ gì có được đến từ nghề nghiệp đặc biệt này.
Niềm vui trúng tuyển vào Đại học và sóng gió đầu đời
Năm 2010, tôi đã trúng tuyển vào Đại học Kinh tế. Khi cầm giấy báo trúng tuyển trên tay, tôi không giấu được niềm hạnh phúc. Tuy vậy tôi vẫn lắm nỗi lo toan, bởi từ nay, tôi phải sống xa nhà, nghĩa là rời xa sự bảo bọc của gia đình và bắt đầu bước vào cuộc sống tự lập trên cái đất Sài Gòn lạ lẫm này, hơn nữa số tiền học Đại học có lẽ khiến bố mẹ tôi phải mất đi một vụ lúa.
Rời xa thôn quê, tôi mang theo bao khát vọng và những hoài bão lên thành phố để vun đắp ước mơ đầu đời. Ngày đưa tiễn tôi, trời đổ mưa lớn lắm, như báo trước một cuộc sống nhiều biến động của tôi sắp tới.
Thế rồi, sóng gió đầu tiên cũng xảy đến: học phí. Hơn 8 triệu/1 kì chưa kể chi phí sinh hoạt đối với một gia đình hộ nghèo như gia đình tôi quả là khó khăn. Rồi tôi cũng cố học vì con đường mình đã chọn, một phần nữa vì không muốn làm phiền lòng ba má ở quê. Nhưng cố được kì 1, tôi quyết định nghỉ học bởi điều nếu tôi tiếp tục, cuộc sống của bố mẹ tôi hẳn sẽ vất vả bao nhiêu.
Cơ hội mới mở ra với Cao đẳng Điều dưỡng
Ngày đó, tôi chuyển sang làm Y vì nghe nói cơ hội việc làm lớn và mức thu nhập khá cao. Tôi đã gặp may mắn vì đúng dịp Trường Cao đẳng Y Dược Pasteur TP.HCM cho phép xét tuyển học bạ cho các thí sinh đăng kí Cao đẳng Điều dưỡng.
Tôi có biết Điều Dưỡng là gì đâu? Cuộc sống sinh viên 1 năm đầu chới với, tôi bị choáng với những môn đại cương, hoá sinh, vật lý, giải phẫu… quá khó. Công việc của một Điều dưỡng thế nào với tôi vẫn còn nhiều mơ hồ lắm.
Rồi cái ngày đầu tiên tôi đi thực tập bệnh viện theo chương trình học Cao đẳng Điều dưỡng Pasteur TP.HCM, hăng hái và háo hức lắm bởi tôi biết mình sẽ làm những gì trong tương lai. Tôi bắt đầu yêu cái ngành mà tôi đã chọn. Thế nhưng, niềm vui ấy không kéo dài được bao lâu. Bao tính toán cho ước mơ bỗng choáng váng khi được các thế hệ đi trước cảnh báo: “Ngành Điều Dưỡng bạc bẽo lắm em”. Tôi chỉ biết im lặng rồi một mình lủi thủi đi.
Năm cuối của quãng đời sinh viên cứ nối tiếp chuỗi ngày: sáng đi thực tập bệnh viện, trưa thì tranh thủ ăn vội đĩa cơm để rồi lại tiếp tục công việc. Thời gian nghỉ, bạn bè lại tụ tập nhau, vẫn không thể nào thiếu những bọc trái cây hay những bịch bánh tráng và những kỉ niệm thực tập. Cái thời sinh viên ấy “nghèo mà hạnh phúc”. Cũng nhờ thời gian thực tế lâm sàng, tôi mới thấu hiểu được những nỗi khó khăn và niềm vui của ngành nghề. Và tôi cũng bắt đầu thấm thía cái câu nói: “Ngành điều dưỡng bạc bẽo lắm”.
Tốt nghiệp và….
Rồi cái ngày tốt nghiệp cũng đến, một chặng đường mới lại mở ra. Một số Giảng viên trong trường hỏi tôi có ở lại Khoa không, tôi chỉ mong đi làm và chăm sóc những người bệnh như những gì tôi mơ ước.
Tôi ở lại và xin vào làm một Phòng khám tư ở Sài Gòn. Những tháng ngày đầu tiên đi làm cũng nhiều niềm vui và hơn hết là những nỗi buồn dần tan biến. Có khi tôi cũng bị hụt hẫng vì tôi không làm gì sai nhưng vẫn bị mọi thứ từ trên trời giáng xuống. Tôi ức lắm, muốn được từ bỏ tất cả nhưng rồi nó cũng biết suy nghĩ hơn, bỏ qua mọi chuyện như là những thử thách, tôi lại cố gắng làm thật tốt công việc.
Cái ngành nó đã chọn mình rồi, nếu không thể bỏ thì phải yêu nó. Công việc của mình mà chính bản thân mình cũng không yêu thì đừng mong chờ vào sự yêu thương của người khác. Tôi lại cố gắng để yêu công việc của mình hơn.
Ngót quãng thời gian đã gần 6 năm trong công việc, thấm thía những vui buồn đến thời điểm hiện tại, tôi cũng cảm thấy hài lòng với công việc mà mình lựa chọn. Cuộc sống hàng ngày của tôi cứ thế mà trôi qua và tôi không ngừng đam mê và mơ ước với ngành Điều dưỡng, với con đường mà tôi đã mang đến cho tôi những thành công đằng sau sự vấp ngã.
Discussion about this post